HUYỀN THOẠI TIẾNG ĐÀN BÊN DÒNG SÊ RÊ PÔK
Đêm đó bên bếp lửa trong nhà dài, bà H’Uinh say sưa trong điệu
Ay Ray, Hơh Cư Jú. Ông Y Gông đắm đuối trong tiếng đàn đinh năm, goong kram. Bốn
tuổi, Y Gông đã được bố dạy thổi đinh puốc, điệu kèn buồn của những người tha
hương nói lên nỗi niềm xa xứ, dù đi đâu, dù ở đâu người Ê Đê vẫn nhớ về nguồn gốc
xa xưa của tổ tiên mình.
Hai mươi tuổi, chàng trai Ê Đê tài hoa này đã chơi được hầu
hết các loại nhạc cụ, chế tác được hầu hết các loại nhạc cụ của người Ê Đê,
trong đó có cây đàn goong kram với nhiều bí quyết mà không phải ai cũng dễ dàng
nắm bắt được. Năm đó cô gái H’Uinh mười tám tuổi, mồ côi cha mẹ, giọng hát hay
nhất buôn kề bên, nhan sắc mặn nồng. “Bố lấy mế về mà không đòi hỏi bất cứ lễ vật
nào vì thương nó mồ côi”.
Theo tục mẫu hệ của người Ê Đê, con gái cưới chồng phải kèm
theo lễ vật thách cưới nặng nề. Đôi uyên ương trai tài gái sắc này đã bước qua
phong tục để được hạnh phúc bên nhau. Từ đó đến nay, đôi du ca Y Gông và H’Uinh
được nhiều buôn làng biết tới.
Ở tuổi tám mươi, qua lời ca tiếng đàn, trong đôi mắt của hai
vợ chồng chung thuỷ này hãy còn nhiều tình tứ. “Nếu ai bảo bố đi xa một ngày mà
không có mế đi theo được không?” Bà H’Uinh cười bẽn lẽn: “Không! Có mế bố mới
đi!”.
Trong đêm khuya bên dòng Sêrêpôk, trong ngôi nhà dài, tiếng
goong kram dồn dập như bước chân người và điệu Hơh Cư Jú đều đều như một câu
chuyện tình yêu tuyệt đẹp còn vang vọng mãi…
Theo SGTT
No comments:
Post a Comment